X

Soạn văn 8 Cánh diều

Top 10 Kể lại một lần đi thăm quê hương, gia đình của bạn bè trong dịp nghỉ


Haylamdo biên soạn và sưu tầm tổng hợp trên 10 bài văn kể lại một lần đi thăm quê hương, gia đình của bạn bè trong dịp nghỉ hay nhất giúp học sinh có thêm tài liệu tham khảo để viết văn hay hơn.

Top 10 Kể lại một lần đi thăm quê hương, gia đình của bạn bè trong dịp nghỉ

Dàn ý Bài văn kể lại một lần đi thăm quê hương, gia đình của bạn bè trong dịp nghỉ

1. Mở bài

Dẫn dắt, giới thiệu về chuyến thăm quê: Quê hương là một phần máu thịt của mỗi người. Bởi vậy, chúng ta cần yêu mến và trân trọng quê hương của mình…

2. Thân bài

a. Khái quát

  • Thời gian: Dịp lễ Tết, Nghỉ hè…
  • Về thăm quê cùng: bố, mẹ, anh, chị…

b. Kể lại chuyến về thăm quê

  • Trước khi về quê: Mọi người trong gia đình tự chuẩn bị đồ dùng cá nhân; Mẹ mua quà tặng cho ông bà, họ hàng; Cả nhà dậy sớm bắt xe về quê.
  • Khi về quê: Xe đưa về tận nhà ông bà; Mọi người cùng ăn bữa cơm sum họp gia đình; Hôm sau bố mẹ đi thăm họ hàng;...
  • Khi trở về thành phố: Bản thân cảm thấy nuối tiếc; Mong muốn sẽ trở lại thăm quê…

c. Cảm xúc, suy nghĩ sau chuyến đi

  • Cảm thấy trân trọng, tự hào về quê hương.
  • Tự hứa cố gắng học tập tốt để mai này trở về xây dựng quê hương.

3. Kết bài

Khẳng định ý nghĩa của chuyến về thăm quê: Sau chuyện về thăm quê, tôi cảm thấy rất hạnh phúc và tự hào. Từ đó, tôi sẽ cố gắng học tập tốt để tương lai có thể xây dựng quê hương ngày càng giàu đẹp hơn.

Bài văn kể lại một lần đi thăm quê hương, gia đình của bạn bè trong dịp nghỉ - mẫu 1

Tuổi thơ của tôi gắn liền với thành phố sầm uất, với những khu nhà cao tầng và những con đường nườm nượp người qua lại. Vì thế, mỗi lần được bố mẹ cho đi chơi với tôi thật hạnh phúc. Nhưng có lẽ trải nghiệm đáng nhớ nhất với tôi có lẽ là lần được về quê hương của An – người bạn cùng lớp với tôi để thăm ông bà bạn.

Đường về quê xa lắc, xa lơ. Dù đi xa nhưng tôi cũng không thấy mệt, chỉ thấy háo hức mà thôi.

Về quê An, tôi được sống trong một không gian trong lành, sảng khoái, khác hẳn nơi phố phường chật hẹp. Vừa về đến nhà, mấy đứa em họ của An liền kéo chúng tôi chạy đi chơi. Đến đâu An cũng nhanh nhảu giới thiệu tôi là con gái bác ở ngoài Hà Nội làm tôi ngượng lắm. Tôi đến nhà các chú, các cô của An để chào mọi người, ai cũng khen tôi lớn và xinh xắn. Những người dân quê thật thà lắm, sống giản dị và rất chân thành.

Những ngày ở quê An, ngày nào tôi cũng được các em lập cho một kế hoạch hấp dẫn. Sáng sáng, chúng tôi cùng các em đi cất vó tôm. Những con tôm trong chiếc giỏ nhảy lách tách. Buổi trưa trốn ngủ, chúng tôi vào vườn chơi, chơi ô ăn quan, chơi chuyền hay trốn tìm. Chiều đến, chúng tôi cùng các em ra bờ đê lộng gió. Chiều, gió thổi mát rượi. Mấy chú trâu, chú bò nhởn nhơ gặm cỏ. Cảnh vật thanh bình biết bao. Chúng tôi cùng tổ chức thi thả diều. Những con diều nhiều màu sắc bay liệng trên không trung, chao đi chao lại thật thích. Bên cạnh, diều của các bạn cũng bay cao không kém. Các bạn ấy còn hướng dẫn tôi cách làm diều nữa. Tuy đơn giản thôi nhưng rất cần kiên trì, chịu khó.

Tôi nhớ nhất là những hôm mưa được nghịch nước. Hôm đó, có cơn mưa rào rất to, kéo dài suốt mấy giờ đồng hồ. Bọn trẻ con trong xóm thấy mưa chạy ra lội bì bõm. Tôi và An ở trong nhà nhìn mưa, thấy như một tấm màn trắng giăng khắp không gian. Tạnh mưa, chúng tôi chạy ngay ra đồng bắt tôm, bắt tép. Nhưng muốn sang bên đồng phải đi qua cây cầu nhỏ. Tôi vốn không quen nên sợ chẳng dám bước qua. An  cùng các bạn khác cổ vũ mãi, tôi liều lĩnh bước đi. Bỗng "ùm", tôi sảy chân ngã nhào xuống con kênh phía dưới. Cả lũ kéo tôi lên. Chúng nó cười ầm ĩ. Mặc cho áo quần ướt, tôi cùng chúng rong ruổi khắp cánh đồng. Đâu đâu cũng xúc được tôm tép. Cảm giác lần đầu bắt được những con cá, con cua nhỏ xíu tôi rất vui sướng, như chính mình là người lao động thực thụ. Bỗng "oạch", tôi lại bị ngã. Do đường đất trơn quá mà tôi lại bị té. Lũ trẻ con lại khúc khích cười. Chúng nói rằng, đây mới chính là con ếch to nhất của buổi đi "săn" này. Còn tôi, quần áo lấm lem, ngượng chín mặt...

Những ngày ở đây trôi qua thật nhanh chóng. Đã đến lúc tôi phải trở về thành phố, lại học thêm văn toán và âm nhạc... Các cô, các chú của An gửi cho bao nhiêu là quà. Đứa nào đứa nấy cũng nắm tay giữ lại, những bạn hàng xóm cũng sang chia tay. Chúng còn tặng tôi rất nhiều quà nữa. Những món quà ấy tôi vẫn giữ đến tận bây giờ.

Kết thúc chuyến đi đầy thú vị đó, trong lòng tôi vẫn đọng lại bao cảm xúc mà có lẽ không thể diễn tả thành lời. Hy vọng một ngày nào đó, tôi lại có cơ hội cùng An trở lại quê bạn, cùng nhau rong đuổi, trở lại những tháng ngày vô lo vô nghĩ ấy.

Bài văn kể lại một lần đi thăm quê hương, gia đình của bạn bè trong dịp nghỉ - mẫu 2

Gia đình em sống ở Hà Nội, nhưng mẹ em vốn là người miền Trung, gốc Huế. Mỗi năm gia đình em chỉ về thăm quê một đến hai lần, nhưng lần nào về quê cũng rất vui.

Em còn nhớ đó là năm lớp 4, nhân dịp Giỗ ông cố ngoại, mẹ và em sắp xếp vào thăm quê. Em và mẹ đi xe khách hơn 6 tiếng đồng hồ mới tới Huế, dù rất mệt nhưng sự chào đón của mọi người khiến cả em và mẹ đều quên đi sự mệt mỏi lúc ấy.

Mọi người cùng nhau dọn bữa cơm họp mặt, trò chuyện sau thời gian không gặp gỡ. Đó là những câu chuyện về người bà con xa, về bác hàng xóm gần và cả những câu chuyện về dự định tương lai của các cháu trong gia đình.

Sau bữa ăn, em cùng mẹ đi dạo phố. Huế cũng như mọi lần em về, trầm tư như mang một nỗi niềm gì đó. Những hàng cây bắt đầu rụng lá vàng, rải trên những con đường thứ màu sắc mê hoặc lòng người. Cầu Tràng Tiền tư lự bên dòng sông Hương chiều cuối thu êm đềm, thảnh thơi. Dòng sông lúc này đây như một cô gái Huế vậy, đầy dịu dàng, đằm thắm và e ấp, những gợn sóng lăn tăn vỗ nhẹ vào bờ càng khiến người ta mong chờ, khắc khoải một điều gì đó không rõ. Em và mẹ ghé vào nhà sách Phú Xuân, mọi người rất đông nhưng lạ thay không một tiếng ồn, thỉnh thoảng chỉ nghe vài âm thanh bé xíu từ tiếng trang sách được lật  mà thôi. Điều ấn tượng lúc này có lẽ là sự tế nhị và văn minh  con người quê hương mình.

Em và mẹ trở về nhà ngoại lúc trời cũng bắt đầu tối. Bữa cơm tối đã dọn sẵn, những món ngon ưa thích của em và mẹ đều được bà và dì Năm làm  như một món quà cho mẹ con em. Sau đó mọi người cùng nhau xem ti vi đầy ấm áp, em sà vào lòng bà nắm lấy đôi tay gầy guộc của bà và thấy thương bà nhiều lắm. Em bảo với bà: "Bà ơi, ít bữa bà ra Hà Nội chơi với cháu nghe bà". Bà cười hiền hậu rồi nhìn tôi âu yếm, bảo:

"Bà già rồi, có đi được đâu xa. Mẹ con cháu phải tranh thủ mà vô thường xuyên với bà nghe". Tôi dang cánh tay bé nhỏ của mình ôm lấy bà, dù không nói gì nhưng có lẽ cả bà và tôi đều hiểu được sự thương yêu và quý trọng của tôi với bà.

Hôm sau cùng ngày giỗ của ông, mọi người đến từ sớm để chuẩn bị. Sau khi  hoàn thành công việc là tôi và mẹ chia tay mọi người để ra Hà Nội cho kịp chuyến xe. Mọi người biếu gia đình rất nhiều quà, tuy bé nhỏ nhưng đong đầy tình cảm từ con người quê hương.

Tạm biệt xứ Huế thương yêu mà lòng tôi không nỡ, đành chấp nhận chia xa hẹn ngày gặp gỡ, ngày được gặp lại ngoại và những người thân yêu.

Xem thêm các bài viết Tập làm văn lớp 8 hay khác: