Tóm tắt Thương nhớ bầy ong hay, ngắn nhất (4 mẫu) | Ngữ văn lớp 6 Chân trời sáng tạo
Tóm tắt Thương nhớ bầy ong - Ngữ văn lớp 6
Haylamdo sưu tầm và biên soạn Tóm tắt Thương nhớ bầy ong hay, ngắn nhất (4 mẫu) Ngữ văn lớp 6 bộ sách Chân trời sáng tạo sẽ giúp học sinh nắm vững kiến thức trọng tâm bài Thương nhớ bầy ong lớp 6.
Tóm tắt tác phẩm Thương nhớ bầy ong - Mẫu 1
“Thương nhớ bầy ong” là hồi ức của nhân vật tôi về những đõ ong mà nhân vật tôi đã từng được nhìn thấy, cảm nhận, mê đắm ngày nhỏ. Kèm theo những hồi ức tươi đẹp ấy là nỗi buồn không dứt, buồn đến phát khóc khi chúng rời xa. Từ đó nêu lên triết lí, những vật nhỏ bé, vô tri vô giác đều gây vương vấn, ám ảnh vào tâm hồn, ảnh hưởng đến thơ ca, nghệ thuật của mỗi người.
Tóm tắt tác phẩm Thương nhớ bầy ong - Mẫu 2
Từ ngày ông chết, cha và chú nhân vật tôi chỉ nuôi một ít đõ ong. Nhân vật tôi mê lắm, xem đến khi bị đốt nhưng vẫn không thôi. Buồn nhất là khi mấy lần ong trại, rời tổ. Lúc ấy có chú nhân vật tôi ở nhà thì còn hô cả xóm ném đất vụn để ong mệt quay trở về. Một hôm, khi ấy chú ra đồng, một mình nhân vật tôi không thể làm gì đành nhìn lũ ong bay đi. Nỗi buồn ấy khiến cậu cảm thấy một phần linh hồn ra đi.
Tóm tắt tác phẩm Thương nhớ bầy ong - Mẫu 3
Nhà nhân vật tôi có truyền thống nuôi ong. Tuổi thơ của nhân vật tôi gắn liền với những đõ ong đó, mặc dù bị ong đốt nhiều lần những vẫn rất say mê xem đàn ong bay ra họp đàn trước đõ. Nhân vật tôi rất buồn khi chứng kiến đàn “trại” đi rời bỏ tổ mang theo một con ong chúa bay đi. Nhiều lần khi thấy ong “trại” người chú phải hô lên cho cả xóm ném đất vụn lên để đàn ong mệt lử không thể bay tiếp. Trong một lần ở nhà khi chứng kiến đàn ong “trại” nhân vật tôi đã cố gắng ném vụn đất lên nhưng chẳng có ích gì. Nhân vật tôi buồn không nói nên lời, hình ảnh bầy ong bay đi như một mảnh linh hồn của nhân vật tôi đã bị san sẻ đi nơi khác.
Tóm tắt tác phẩm Thương nhớ bầy ong - Mẫu 4
Sau nhà tôi có hai đõ ong sai lắm. Tôi rất mê xem ong họp đàn, đến nỗi nhiều khi còn bị ong đốt. Có mấy lần ong “trại” khiến tôi rất buồn. Nếu ong “trại” vào buổi trưa thì cả xóm biết và ném đất vụn lên để bầy ong mệt lử phải trở về đõ nhưng nếu ong “trại” vào buổi chiều thì đành chịu vì chú tôi bận ra đồng cày ải rồi. Có lần, tôi ở nhà một mình và thấy ong “trại”. Tôi cũng ném đất vụn lên nhưng không ăn thua, ong vù vù bay lên và mất hút trong chốc lát. Nhìn ong “trại” đi mà tôi buồn, tưởng như một mảnh hồn đã san đi nơi khác. Những vật vô tri vô giác đều có linh hồn, nó vương vấn với hồn ta, khiến cho ta phải yêu mến và nhớ thương.