Top 30 Viết bài văn biểu cảm về con người, sự việc


Haylamdo biên soạn tổng hợp trên 30 bài văn biểu cảm về con người, sự việc hay nhất với dàn ý chi tiết giúp học sinh có thêm tài liệu tham khảo để viết văn hay hơn.

Top 30 Viết bài văn biểu cảm về con người, sự việc (hay nhất)

Viết bài văn biểu cảm về con người, sự việc - mẫu 1

Trong cuộc sống này, việc mắc sai lầm là điều không thể tránh khỏi đối với tất cả chúng ta. Bản thân em cũng từng mắc phải một lỗi lầm khiến em không thể nào quên. Sau lần đó, em đã rút ra được rất nhiều bài học về giao tiếp, ứng xử cho bản thân.

Em còn nhớ lúc đó là lớp 5. Vì được cô giáo phân công trực nhật nên em đã vội vàng đi thực hiện mà quên không cất tiền vào cặp. Đáng bất ngờ là chỉ 15 phút sau, khi quay lại thì em đã không thấy tiền nữa. Quả thực, lúc đó, em rất lo lắng vì đó không chỉ là tiền ăn mà còn là tiền nộp học phí mà mẹ đưa cho em. Và rồi theo cảm giác tự nhiên, em bắt đầu nghi ngờ về mọi người trong lớp. Nhất là Huy, người bạn ngồi cạnh em. Thay vì tìm kĩ lại một lần nữa thì em lại nghi ngờ và chỉ trích Huy về việc dám lấy cắp tiền của em. Khi ấy, em đã nói những câu rất nặng nề, khiến Huy bị tổn thương dẫu cho cậu ấy cố gắng giải thích. Và tới cuối giờ, em mới biết được số tiền ấy không phải là Huy lấy mà nó được gấp gọn trong cuốn vở trên bàn. Hoá ra, lúc nãy vì muốn nhanh chóng ra sân làm trực nhật nên em đã cất tiền vào đấy.

Quả thực, trong khoảnh khắc ấy, em nhận ra mình đã sai vì hiểu lầm và trách nhầm Huy. Thậm chí, em còn buông những lời nói trách tội hết sức nặng nề dành cho Huy. Suốt buổi học hôm ấy, em thấy Huy rất buồn và im lặng mãi cho đến lúc ra về. Thực sự, khi thấu rõ mọi chuyện, em đã rất áy náy và hối hận. Cảm giác tự trách cũng vì thế càng sâu sắc hơn bên trong em. Đáng lẽ ra, khi đó, em nên bình tĩnh hơn, không nên để bản thân nóng giận như thế. Em nên tìm kiếm lại một lần nữa thay vì vội quy tội cho Huy.

Buổi sáng hôm sau, em tới lớp rất sớm. Trong lúc rảnh rỗi, em đã tranh thủ hoàn thiện chiếc thiệp nhỏ xinh để gửi lời xin lỗi đến Huy. Em cứ mải mê trang trí mà không hề biết Huy đến từ lúc nào. Khuôn mặt của bạn ấy hơi đượm buồn, không còn nét tươi cười như bao ngày trước. Nhìn bạn, em lại cảm thấy ân hận và xấu hổ vô cùng. Em nhanh chóng thoát khỏi những cảm xúc ấy rồi nhẹ nhàng cầm chiếc thiệp đến trước mặt Huy. Em nói lời xin lỗi và mong sẽ nhận được sự tha thứ từ bạn. Huy nhận lấy chiếc thiệp và mỉm cười nhè nhẹ, nói rằng không sao đâu, mọi chuyện đã qua rồi.

Đối với em, ngày hôm ấy thực sự là một ngày tồi tệ. Em đã rất buồn và thất vọng về chính mình. Đến cuối cùng, chỉ vì sơ suất của bản thân mà lại làm tổn thương đến những người yêu mến. Tuy nhiên, mỗi khi nhìn về lỗi lầm ấy, em rút ra cho mình nhiều bài học sâu sắc và không quên nhắc nhở bản thân cần phải biết sửa chữa lỗi lầm.

Viết bài văn biểu cảm về con người, sự việc - mẫu 2

Đôi khi, lỗi lầm mà chúng ta gây ra bắt nguồn từ những suy nghĩ sai lệch của bản thân. Lỗi lầm khiến em không thể nào quên cũng bắt nguồn từ việc quá đề cao chính mình. Sau lần ấy, em đã tự rút ra cho bản thân những bài học quý báu về tính khiêm tốn.

Là một học sinh nổi bật trong lớp, em luôn được thầy cô yêu mến và ấn tượng. Đặc biệt, trong lớp học, mọi người ai nấy cũng trầm trồ và thán phục trước thành tích học tập đáng nể của em. Cứ như thế, dần dần, bên trong em hình thành một tính cách tự đề cao chính mình. Em luôn nghĩ sẽ chẳng ai có thể tài giỏi hơn mình. Và rồi, vì chính tính tự phụ, chủ quan của bản thân nên em đã gặp một thất bại lớn.

Em còn nhớ đó là vào lớp 6, trường tổ chức cuộc thi học sinh giỏi môn Ngữ văn. Với những thành tích đạt được trước đó, em được cô giáo đề xuất đi thi. Tuy nhiên, thay vì học tập cần mẫn, chăm chỉ thì em lại lười biếng. Thậm chí, em còn dành toàn bộ thời gian ôn thi ấy để đi chơi và xem phim mà không mảy may nghĩ đến việc học. Em cho rằng với những kiến thức mà mình đã có, chắc chắn em sẽ đạt được giải cao trong kì thi này. Hơn thế, em còn cho rằng đây chỉ là một cuộc thi nhỏ so với năng lực của bản thân. Em nghĩ mình có thể tham gia và giành được giải cao ở những cuộc thi tầm cỡ hơn.

Và rồi, chính tính tự cao ấy đã dạy cho em một bài học nhớ đời. Đến ngày thi, em vẫn chủ quan không ôn lại bài, để rồi sau đó em đã trượt cuộc thi ấy. Bất ngờ hơn nữa là khi bạn Hoa - một cô gái có học lực không quá nổi bật trong lớp đã đậu và đạt được giải cao trong cuộc thi. Tại giây phút ấy, em đã rất sốc và không thể nào tin nổi. Em không thể ngờ bản thân lại có lúc phải trải qua cảm giác này. Đó là sự thất vọng, xấu hổ, hổ thẹn và đặc biệt là sự nuối tiếc. Nuối tiếc vì đáng lẽ nên học tập chăm chỉ hơn, nỗ lực cố gắng nhiều hơn. Xấu hổ và thất vọng vì trước giờ vẫn luôn quá tự tin và đề cao chính mình, đôi khi còn khinh thường người khác.

Phải thừa nhận rằng, sau sai lầm lần ấy, em đã nghiêm khắc nhìn lại chính mình. Em rút ra bài học không được ngủ quên trên chiến thắng, phải luôn khiêm tốn học hỏi. Dẫu có là ai thì trong cuộc sống này chúng ta cần phải luôn nỗ lực, cố gắng hơn nữa. Đặc biệt, chúng ta phải luôn khắc ghi trong lòng rằng sự tự cao, kiêu ngạo sẽ giết chết ý chí, nghị lực của con người.

Viết bài văn biểu cảm về con người, sự việc - mẫu 3

Khi dọn dẹp tủ sách hồi tiểu học, tôi vô tình tìm thấy một mảnh gốm nhỏ ở sâu trong ngăn kéo. Nhìn mảnh gốm, tôi lại nhớ tới kỉ niệm năm xưa. Đó chính là lần đầu tiên tôi nói dối mẹ.

Ngày ấy, tôi mới lên lớp ba, vẫn còn nghịch ngợm, mải chơi và hậu đậu. Có một hôm, bố mẹ về quê ăn giỗ. Trước khi đi, mẹ dặn tôi ở nhà lau dọn nhà cửa. Tôi nhanh chóng dạ vâng cho bố mẹ yên tâm. Tôi leo lên giường, ngủ một mạch tới chiều. Lúc tỉnh dậy, tôi vội vàng dọn dẹp mọi ngóc ngách. Xong xuôi đâu đấy, tôi thu đồ lau dọn vào một chỗ. Vì lười đi cất tận nơi nên tôi đứng từ xa quăng chổi quét vào góc. Và rồi, hậu quả của việc lười biếng đã tới ngay lập tức. Cây chổi đập vào chiếc bình gốm ngọc đắt tiền mà mẹ mới mua khiến nó lảo đảo, rồi đổ rầm xuống đất. Tôi nhanh chóng chạy lại đỡ bình nhưng đã muộn. Tiếng kêu khô khốc vang lên khiến tôi lạnh gáy. Bối rối không biết làm gì, tôi vội vàng nhặt hết mảnh vỡ để giấu bố mẹ, vừa nhặt tay vừa run lên vì sợ. Tôi tự trách bản thân quá lười nhác.

Vừa thu dọn các mảnh vỡ xong thì cũng là lúc tiếng xe của bố vang lên ngoài cổng. Tôi chạy ra ngoài đón bố mẹ, cố tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra. Sau bữa cơm tối, mẹ đi tìm chổi quét nhà thì không thấy chiếc bình đặt ở gần đó. Mẹ gặng hỏi nhưng tôi chối quanh. Cuối cùng, cái bọc tôi giấu ở cầu thang đã bị bố phát hiện. Tôi sợ hãi, cúi gằm mặt xuống đất. Mẹ nhẹ nhàng hỏi rõ đầu đuôi mọi chuyện khiến nỗi sợ của tôi càng nhân lên gấp bội. Sau một hồi, tôi thành thật thú nhận và nói lời xin lỗi bố mẹ về việc mình đã làm.

Đến bây giờ, nhớ lại những kỉ niệm ngày thơ bé, tôi vẫn thấy vừa buồn cười, vừa đáng trách. Cảm thấy buồn cười bởi ngày nhỏ ngờ nghệch, lười nhác. Đáng trách vì đã lỡ nói dối bố mẹ để lấp liếm đi tội lỗi của mình.

Viết bài văn biểu cảm về con người, sự việc - mẫu 4

Dường như, mỗi dịp Tết đến xuân về luôn mang đến cho chúng ta nhiều cảm xúc đặc biệt. Và trong suốt thời điểm ấy, có lẽ không khí đêm giao thừa ở quê chính là khoảnh khắc làm em thấy háo hức và rạo rực nhất.

Ở quê em, lễ đón giao thừa diễn ra thật sôi động và vui nhộn. Bà con trong xóm rủ nhau gói bánh chưng, tổ chức buổi liên hoan nhỏ để nhìn lại một năm đã đi qua với thật nhiều cảm xúc. Còn các ông bà lại ngồi hàn huyên, tâm sự với nhau về ngày Tết, về đêm giao thừa của thời xưa. Trái ngược với ông bà, bọn trẻ chúng em vẫn đang nô đùa, tung tăng cùng nhau. Đặc biệt, tất cả không quên đếm từng phút từng giờ để được nhìn thấy pháo hoa. Trong khi đó, bố mẹ lại đang tất bật chuẩn bị mâm cơm cúng gia tiên vào ngày cuối cùng của năm. Tuy vậy, ai nấy cũng đều rạng rỡ và hân hoan chào mừng một năm mới sắp đến.

Trong khoảnh khắc thiêng liêng ấy, bản thân em đã có thật nhiều cảm xúc mãnh liệt. Trước hết, đó là cảm giác háo hức, hân hoan sâu sắc mỗi khi chờ đón giao thừa. Đó còn là sự ấm áp, hạnh phúc khi được quây quần bên gia đình bước sang năm mới. Thế nhưng, trong phút giây ấy, em vẫn còn vương vấn chút buồn xen lẫn sự nuối tiếc về những điều mình chưa thể làm được ở năm cũ. Tuy nhiên, khoảnh khắc chào đón giao thừa, bản thân em cũng không quên gửi gắm hi vọng, ước mong về một năm mới thật nhiều may mắn, hạnh phúc.

Dẫu sao bản thân vẫn còn một đứa trẻ, thế nên cứ mỗi dịp Tết đến xuân về, chào đón giao thừa là điều em luôn mong chờ và hân hoan nhất. Bởi em biết đêm giao thừa chính là thời khắc thiêng liêng để gia đình quây quần bên nhau chào đón năm mới.

Viết bài văn biểu cảm về con người, sự việc - mẫu 5

Trong thời khắc Tết đến xuân về, mỗi đứa trẻ như em sẽ có cho mình một hình ảnh thật đẹp đẽ. Có người là hình ảnh đi sắm Tết cùng mẹ, có người là khoảnh khắc nhận được tiền lì xì đầu năm,... Thế nhưng với cá nhân em, khoảnh khắc đẹp nhất của Tết chính là lúc được đón giao thừa cùng gia đình.

Không giống những gia đình khác, bố mẹ em đi làm ăn xa nên không thể ở gần con cái. Vì thế, chỉ đến khi Tết đến, bố mẹ mới có dịp để trở về, đoàn tụ và quây quần bên gia đình. Và hình ảnh đón giao thừa in đậm sâu sắc trong tâm trí em nhất là bởi nó mang đến cho em rất nhiều cảm xúc đặc biệt. Có cảm giác mong ngóng, chờ đợi được bố mẹ ôm ấp sau nhiều ngày xa cách. Có cảm giác hân hoan, rạo rực vì sắp được bước sang năm mới bên những người mà mình yêu thương và niềm hi vọng về một năm mới với nhiều thuận lợi.

Trong thời khắc thiêng liêng của đêm giao thừa, em đã rất hạnh phúc khi được quây quần bên gia đình ăn một bữa cơm cuối năm. Mọi thứ đều hết sức giản dị và bình thường nhưng lại mang đến trong em cảm giác thật đủ đầy và hấp dẫn. Mọi người cùng nhau cười nói rôm rả, kể cho nhau nghe về những câu chuyện đáng nhớ trong suốt một năm qua. Và rồi, em cùng bố mẹ và ông bà nhóm bếp nấu bánh chưng. Trong lúc chờ bánh chín, em còn ngủ gà ngủ gật, gục đầu vào vai ông nội. Giao thừa đến, dù có là ai, dù ở độ tuổi nào đi chăng nữa thì tất cả mọi người vẫn luôn mong muốn được xem pháo hoa - một món ăn tinh thần không thể thiếu.

Và lễ đón giao thừa ở quê em là vậy đấy! Rất bình dị, giản đơn nhưng ấm cúng vô cùng. Em luôn khắc ghi giây phút được quây quần bên những người mà mình yêu thương trong thời khắc chuyển giao năm mới và năm cũ.

Viết bài văn biểu cảm về con người, sự việc - mẫu 6

Có lẽ, trong tâm trí của em, hình ảnh về lễ đón giao thừa ở quê thật mờ nhạt vì đã lâu lắm rồi, gia đình em chưa về thăm quê. Thế nhưng, năm nay, em lại có cơ hội được đón năm mới ở quê hương mình vì thế mà cảm xúc về Tết, về đêm giao thừa cũng thật đặc biệt biết bao.

Trở về quê sau một khoảng thời gian dài, em nhận ra quê hương đã có nhiều thay đổi. Tết ở quê trước đây đơn sơ vô cùng nhưng nay đã có nhiều đổi khác. Mọi thứ đủ đầy và tươm tất hơn. Song, dẫu có nhiều thay đổi nhưng hương vị Tết ở quê vẫn vậy, vẫn thật sâu sắc và đậm đà.

Đón giao thừa ở quê mang đến cho em thật nhiều cảm giác mới lạ, nó khác hẳn so với ở thành phố. Đó là khi em được tự tay gói nên những chiếc bánh chưng hơi méo mó nhưng đáng yêu vô cùng. Hay được cùng mẹ đi chợ tết ở quê với bạt ngàn hoa đào, hoa mai nở rực rỡ. Ngoài ra, chỉ khi đón giao thừa ở quê, em mới được nhìn thấy ông nội trang trí cây nêu ngày Tết tỉ mẩn và công phu như thế nào. Đặc biệt hơn, đây cũng là dịp gia đình em được hội ngộ cùng họ hàng, bạn bè sau nhiều năm xa cách. Em còn nhớ trong buổi tối hôm ấy, khuôn mặt ai nấy cũng phấn khởi, rạng rỡ vô cùng. Tất cả đều cảm thấy hạnh phúc và ấm áp vì được sum vầy bên nhau trước thềm năm mới.

Phải thừa nhận rằng, đón giao thừa ở quê năm nay mang đến cho em rất nhiều xúc cảm. Chưa bao giờ em háo hức và mong chờ được về quê đến thế. Cũng chẳng bao giờ lại thấy thích thú nhiều đến vậy khi được ngắm nhìn đường phố ở quê. Nhưng hơn hết, em cảm thấy thật hạnh phúc và trọn vẹn khi được sum vầy bên những người mà mình thực sự trân quý. Và chỉ khi được đón Tết ở quê, em mới có thể chậm rãi tận hưởng không khí ấm áp, vui vầy của ngày Tết. Dẫu có đi bao lâu, cách xa bao nhiêu năm đi nữa thì trở về quê hương, nhất là trong khoảnh khắc đặc biệt này, con người chúng ta sẽ thật bồi hồi, xao xuyến đến rạo rực.

Giờ đây, em đã hiểu được tại sao lễ đón giao thừa lại thiêng liêng đến thế. Hoá ra, đó không chỉ là giây phút tạm biệt năm cũ và chào đón một năm mới mà còn là khoảnh khắc quý giá để chúng ta được quây quần, đoàn tụ, được trở về quê hương yêu dấu.

Viết bài văn biểu cảm về con người, sự việc - mẫu 7

Dù ở bất cứ đâu trên thế giới, chỉ cần là người Việt Nam thì có cách xa đến mấy cũng sẽ tìm về với quê hương để sum họp trong Tết. Và vẫn như mọi năm, cứ gần đến Tết, cả nhà em lại gác hết mọi công việc để về quê đón Tết với ông bà.

Quê em ở một vùng nông thôn trù phú nên không khí Tết nơi đây có thể cảm nhận rõ ràng hơn so với thành phố. Khắp các đường lớn lối nhỏ đi đâu cũng thấy những cây nêu, cây đào, cây quất được trang trí, chăng đèn thắp sáng ngày đêm. Đến ngày 30, gia đình mới có mặt đầy đủ mọi thành viên. Ai cũng nhanh chóng, khẩn trương bắt tay ngay vào dọn dẹp và nấu nướng. Mọi người vừa làm vừa chuyện trò rôm rả với nhau. Riêng trẻ con chúng em được đặc cách ngồi chơi cùng bà. Cả căn nhà thật ấm áp, rộn ràng xiết bao!

Người ta nói không bữa cơm nào ngon bằng bữa cơm sum vầy. Tiếng cười đùa, chúc tụng, cụng li vang lên không ngớt trong gian nhà cổ. Có lẽ, trong suốt những bữa cơm vội vã, khẩn trương hằng ngày, đến hôm nay mọi người mới có những giây phút thư thả để dành nhiều thời gian cho nhau hơn. Nhìn vẻ mặt hạnh phúc của ông bà, em biết chắc ông bà mong chờ ngày này lắm.

Đúng 12 giờ đêm, ông nội mặc một bộ áo the, khăn xếp đứng chắp tay trước mâm lễ cầu mong cho một năm mới nhiều sức khỏe, bình an cho con cháu. Sau khi đã làm lễ xong, chúng em xếp hàng lần lượt gửi những lời chúc thật ý nghĩa tới ông bà. Khoảng thời gian giao thừa cũng là lúc khiến em cảm nhận rõ nhất ý nghĩa của hai từ "sum họp".

Đối với em, được trở về với ông bà, gặp gỡ người thân, họ hàng trong gia đình mỗi khi Tết đến xuân về là một niềm vui to lớn. Ngày Tết ở quê hương tuy giản dị nhưng thật đong đầy, hạnh phúc!

Viết bài văn biểu cảm về con người, sự việc - mẫu 8

Tết là khoảng thời gian quý báu để mọi người vui vầy, quây quần bên nhau. Sau bao ngày xa cách, cuối cùng em cũng đã được đón giao thừa bên những người thân yêu. Mỗi lần nghĩ về kỉ niệm ấy, em đều cảm thấy xúc động, nghẹn ngào.

Chiều 29 Tết, vẫn như mọi ngày, em lại phụ mẹ nấu cơm. Bất ngờ ở ngoài cổng có tiếng gọi thân quen, em và mẹ đi ra ngoài thì thấy bố đang đứng đó. Em reo lên rồi chạy tới ôm chầm lấy bố.

Bố đi đóng quân xa, vài năm mới được về phép một lần. Tết này có bố về, cả gian nhà như rộn rã vui tươi hẳn lên. Sáng 30 tết, em cùng bố về quê thăm họ hàng và thắp hương mời các cụ về nhà ăn tết cùng con cháu. Không khí Tết rộn khắp mọi nẻo đường, ai nấy đều tất bật, háo hức, mong chờ một mùa xuân mới nhiều hạnh phúc. Em và bố trở về nhà. Mọi người cùng nhau bắt tay vào công việc đón Tết. Bố thì dọn dẹp nhà cửa, lau chùi bàn thờ cho thật sạch sẽ tinh tươm. Em thì phụ mẹ nấu cơm chuẩn bị đồ cúng lễ. Chiều đến, em cùng bố đi mua một cây đào thật đẹp để bày trong phòng khách. Có thêm cây đào, ngày Tết trở nên đủ đầy hơn hẳn. Bữa cơm tất niên thật đông vui và ấm cúng, lâu rồi ngôi nhà mới rộn ràng tiếng cười nói đến thế! Sau khi ăn xong, cả nhà cùng ngồi bên nhau xem các chương trình Tết và kể về những câu chuyện đã qua.

Đúng 12 giờ, trên bầu trời, từng đợt pháo hoa lóe lên đầy rực rỡ, xua tan đi không khí lạnh giá của mùa đông. Đứng trước thời khắc chuyển giao sang năm mới, em chợt thấy bồi hồi khó tả. Chưa bao giờ em cảm nhận rõ được không khí mùa xuân như lúc ấy. Giờ thì em đã hiểu tại sao thời khắc giao thừa lại thiêng liêng và quan trọng đến thế. Bởi đó là khoảng thời gian mọi người trong gia đình được sum họp sau những tháng ngày xa cách, rũ bỏ đi hết những muộn phiền trong suốt một năm qua. Mọi người trao cho nhau những lời chúc tốt đẹp nhất, giúp cho tình cảm gia đình thêm gắn bó, bền chặt.

Đối với em, ngày Tết không chỉ là dịp để được nghỉ học, được ăn những món ăn ngon mà là cơ hội để cảm nhận trọn vẹn không khí gia đình. Chính vì vậy, ngày Tết luôn thật đặc biệt đối với em.

Viết bài văn biểu cảm về con người, sự việc - mẫu 9

Những cánh én chao nghiêng trên bầu trời báo hiệu một năm mới sắp tới. Vậy là chúng em lại được chuẩn bị đón giao thừa cùng người thân và gia đình. Đây là dịp lễ đặc biệt mà em mong chờ nhất trong năm.

Với người Việt, không gì quan trọng bằng dịp lễ Tết. Vì vậy, ai nấy đều tất bật sắm sửa, chuẩn bị cho một cái Tết thật đầm ấm, đủ đầy. Ngay từ sáng 30 Tết, em dậy sớm phụ mẹ dọn dẹp nhà cửa cho thật sạch sẽ. Dọn dẹp nhà cửa tuy mệt nhưng em lại cảm thấy rất vui. Mẹ nói với em rằng dọn nhà trước thềm năm mới để xua đi hết những cái không may của gia đình trong suốt một năm vừa qua. Căn nhà rộn vang tiếng nói cười khiến em vô cùng hân hoan, háo hức. Em cảm giác Tết đã đến thật rồi!

Sau khi cả nhà xem xong "Táo quân", em cùng mẹ sửa soạn mâm cỗ cúng. Đúng 12 giờ, bố ăn mặc thật nghiêm trang lên thắp hương cúng ông bà tổ tiên, xin đất trời phù hộ cho cả nhà có một năm nhiều sức khỏe và niềm vui. Kim giờ vừa chỉ đến số 12 cũng là lúc cả bầu trời bừng sáng bởi những chùm pháo hoa đầy sắc màu. Tiếng pháo rộn vang làm lòng người bâng khuâng khó tả. Sau khi hương tắt, mẹ chắp tay vái xin hạ mâm cơm xuống khỏi bàn thờ. Cả nhà vừa nghe lời chúc Tết của bác chủ tịch nước trên tivi vừa ăn bánh kẹo, uống trà. Bầu không khí thật ấm áp, hạnh phúc biết bao!

Tết không chỉ là ngày lễ mà còn là cơ hội để gia đình quây quần, sum họp bên nhau. Được đón giao thừa cùng gia đình, người thân ở quê hương luôn là niềm vui to lớn đối với em.

Viết bài văn biểu cảm về con người, sự việc - mẫu 10

Mỗi khi nhớ về lỗi lầm mà bản thân gây ra, em cảm thấy có lỗi với em trai của mình vô cùng. Và nhờ lỗi lầm đó, em đã biết suy nghĩ, hành động chín chắn và trưởng thành hơn.

Do bố mẹ thường đi làm đến tối muộn mới về nên em được giao nhiệm vụ đón em trai vào mỗi buổi chiều. Thế nhưng, ngày hôm ấy, chỉ vì mải chơi mà em quên mất việc đón em ấy. Đến lúc nhớ ra, em vội vàng tới trường thì chỉ thấy mỗi mình em trai đứng đó chờ đợi mình. Khi ấy, em trai đã khóc nức nở và trách em vô tâm vì không nhớ đến đón mình. Thế nhưng, vốn là một người bảo thủ, cố chấp, không chịu nhận sai về mình, em đã lớn tiếng quát lại em trai. Thậm chí còn giận ngược lại em trai vì đã có thái độ không đúng với mình.

Mấy ngày sau đó, em với em trai chẳng nói chuyện với nhau. Em vẫn luôn nghĩ mình không sai nên không cần phải áy náy hay day dứt. Thế nhưng, khi nghe em trai tâm sự với mẹ, em nhận ra là mình đã sai. Chính sự vô tâm, hời hợt và cố chấp của mình đã khiến em trai bị tổn thương. Lúc ấy em đã rất hối hận và day dứt. Trong bản thân luôn mang một trạng thái cảm xúc nặng nề đến khó tả. Có lẽ đó là cảm giác của một người mắc phải sai lầm và nhận ra mình đã sai. Cho đến tận bây giờ, mỗi lần nhắc về chuyện này, em vẫn cảm thấy thật xấu hổ và thất vọng về chính mình.

Em hiểu rằng cuộc sống này, ai ai cũng sẽ mắc phải những lỗi lầm riêng. Vậy nên, thay vì luôn trách mình hay chôn vùi bản thân trong đống cảm xúc tiêu cực, con người nên học cách đối diện lỗi lầm và tìm cách khắc phục.

Viết bài văn biểu cảm về con người, sự việc - mẫu 11

Một mùa hè nữa qua đi, thế là chúng em lại bắt đầu một năm học mới với nhiều điều hứa hẹn trong tương lai. Mong ước ấy được gửi gắm vào những chùm bóng bay được thả lên bầu trời trong ngày lễ khai giảng. Buổi lễ ấy thật đặc biệt và nhiều cảm xúc đối với em!

Mặc dù đã được nghe cô phổ biến, dặn dò thế nhưng khi đến trường, em vẫn rất bất ngờ trước khung cảnh trên sân trường. Những hàng ghế màu xanh trải dài, ngay hàng thẳng lối được chia theo lớp học. Sân trường đã được các bác lao công quét dọn sạch sẽ nên trường, lớp vô cùng gọn gàng, khang trang. Ở hai bên hành lang, những đóa hoa hồng bung nở rực rỡ dưới nắng ban mai. Những lẵng hoa chúc mừng cũng được xếp ngay ngắn bên cạnh tấm bảng "Chào mừng năm học mới". Nhìn bức tranh tươi đẹp trước mắt, em đã nghĩ rằng: "Đây mới đúng là không khí của ngày "toàn dân đưa trẻ đến trường".

Đồng hồ điểm 7 giờ 30 phút, buổi lễ chính thức bắt đầu. Khoảnh khắc bài hát "Mùa thu ngày khai trường" vang lên, lòng em chộn rộn, xao xuyến biết bao! Em đưa mắt nhìn lên bầu trời xanh rồi thả hồn theo chùm bóng. Chùm bóng như chuyên chở bao khát vọng, ước mơ. Sau tiếng trống tựu trường là các tiết mục văn nghệ. Trong năm tiết mục, em thích nhất là tiết mục hát của chị Đỗ Cẩm Phương lớp 7A5. Giọng hát của chị rất hay và truyền cảm.

Kết thúc buổi khai giảng, ai cũng nở rạng ngời trên môi. Ngày hôm ấy, em cũng giống như các bạn, đều cảm thấy hào hứng, hân hoan, mong chờ. Em hi vọng rằng mình sẽ có thêm thật nhiều kỉ niệm dưới mái trường mến yêu!

Viết bài văn biểu cảm về con người, sự việc - mẫu 12

Mỗi lần nghe lời bài hát "Mùa thu ngày khai trường", em lại nhớ về ngày khai giảng hồi đầu năm. Mặc dù đã tham dự không ít lễ khai giảng nhưng em cảm thấy buổi lễ ngày hôm đó luôn đặc biệt nhất.

Em theo mẹ đến trường từ rất sớm. Trên đường đi, em đưa mắt quan sát xung quanh. Ngày hôm ấy, nắng lên từ sớm. Từng tia nắng len lỏi qua tán cây. Em yêu biết bao cái khung cảnh yên bình sớm mai ấy. Tiếng chim hót líu lo trên cành cây cao càng làm lòng em thêm rộn ràng.

Đến cổng trường, có rất nhiều cô chú bán cờ hoa. Ai ai cũng nở một nụ cười thật tươi, mời chào những sản phẩm tươi thắm nhất đến mọi người. Có mấy bạn đứng nói cười với nhau càng khiến cho không khí trở nên huyên náo hơn bao giờ hết. Khi đang mải trò chuyện với bạn, bỗng có tiếng loa của cô tổng phụ trách vang lên. Cô thông báo đã gần đến giờ tổ chức buổi lễ, yêu cầu học sinh tập trung trên sân trường. Lúc này, em cùng bạn tìm lớp học rồi ngồi vào đúng ghế của mình.

Nghe hiệu lệnh của cô giáo, em đứng trang nghiêm làm lễ chào cờ. Nhịp điệu hào hùng của bài "Tiến quân ca" làm em vô cùng tự hào, xúc động. Sau khi chào cờ xong, thầy hiệu trưởng đọc bài phát biểu và đánh trống khai trường. Tiếng trống khai trường làm cho không khí buổi lễ ngày càng trở nên rộn tươi vui, rộn ràng. Trong suốt buổi lễ, điều mà em yêu thích và mong chờ nhất là các tiết mục văn nghệ. Mỗi tiết mục đều mang một màu sắc và nét độc đáo rất riêng.

Buổi khai giảng kết thúc khiến em vô cùng nuối tiếc. Em mong rằng trong những năm học tới, nhà trường sẽ có thể tổ chức thêm nhiều buổi lễ hay và ý nghĩa giống như vậy.

Viết bài văn biểu cảm về con người, sự việc - mẫu 13

Trong cuộc đời học sinh, có biết bao kỉ niệm khiến em nhớ mãi. Thế nhưng, em vẫn luôn nhớ về ngày khai giảng đầu tiên khi bước vào cấp 2. Đó sẽ luôn là kí ức tươi đẹp mà em không thể nào quên.

Buổi sáng hôm khai giảng, em dậy từ sớm để chuẩn bị quần áo, đánh răng rửa mặt. Sau khi ăn sáng, mẹ chở em đến trường trên chiếc xe Honda. Quãng đường từ nhà tới trường hôm ấy sao xa xôi quá! Nhìn những tia nắng xuyên qua tán cây, em cảm thấy thật thư thái, yên bình. Mấy chú chim cất tiếng hót véo von rồi nhảy từ cành này qua cành khác làm em vô cùng thích mắt. Khung cảnh nhộn nhịp xung quanh càng khiến em hào hứng, rạo rực. Em đã chuẩn bị mọi thứ cho buổi khai giảng hôm ấy.

Vừa đến trường, có biết bao anh chị, bạn bè vui đùa, trò chuyện với nhau. Tiếng nói cười rộn rã làm lòng em càng hân hoan. Cờ hoa đỏ rực, tung bay trong gió như nhuộm đỏ cả một góc trước cổng trường.

Đúng 7 giờ, cô giáo yêu cầu các bạn tập trung theo đơn vị trên sân trường. Em nhanh chóng di chuyển và ngồi vào chỗ của mình. Lúc này, mọi người đều trật tự nghe theo hiệu lệnh của cô. Buổi lễ khai giảng mở đầu bằng tiết mục văn nghệ của lớp 8A2. Em như chìm đắm trong lời ca du dương của bài hát "Mùa thu ngày khai trường". Sau khi làm lễ chào cờ, thầy hiệu trưởng lên phát biểu và đánh những tiếng trống đầu tiên. m thanh dồn dập của trống lúc ấy rộn ràng như nhịp đập trái tim em. Từng chùm bóng được thả lên trời đem theo ước mơ về một năm học tươi sáng. Trong khoảnh khắc đó, em ước rằng thời gian có thể ngừng trôi để em được đắm mình trong không gian tươi đẹp ấy.

Đã hơn một năm trôi qua nhưng mỗi lần nhớ về ngày khai giảng đầu tiên ở trường cấp 2, em không khỏi xúc động, hạnh phúc. Mùa khai trường chuyên chở biết bao ước mơ, hi vọng của những cô, cậu học trò nhỏ như em. Em mong rằng mình sẽ có thêm thật nhiều những buổi khai giảng ý nghĩa và tuyệt vời như thế.

Viết bài văn biểu cảm về con người, sự việc - mẫu 14

Ai trên đời cũng phải đôi lần mắc phải lỗi. Nhưng hơn hết, sau lỗi lầm đó, con người phải rút ra được bài học cho bản thân để không tái phạm nữa. Tôi cũng không ngoại lệ, từng mắc phải lỗi lầm mà tới giờ vẫn còn hối hận. Nhờ sai lầm ấy, tôi đã khắc ghi cho mình những bài học quý giá.

Ngày còn nhỏ, cứ đi học về là tôi và lũ bạn cùng nhau đá bóng ở khoảng đất trống giữa hai ngôi nhà cuối phố. Bố mẹ tôi thường đi làm về muộn nên mọi việc cơm nước trong nhà đều do bà chuẩn bị. Vì thế, tôi toàn chơi tới khi tối mịt. Một ngày nọ, tôi cũng ở lại chơi bóng cùng các bạn như mọi ngày. Đến khi về đến nhà, tôi cảm thấy hôm nay ngôi nhà hơi khác lạ. Thường ngày, vào giờ này, bà đang ngồi trong nhà xem thời sự rồi. Thế nhưng, bữa nay, tôi không thấy hình bóng bà đâu. Tôi cũng không ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức như mọi khi. Cả căn nhà tối đen. Tôi lo lắng không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết cất tiếng gọi bà, gọi bố mẹ. Tôi phát hiện xe của bố mẹ không có ở trong sân. Chắc cả hai vẫn chưa đi làm về. Nhưng tại sao cửa bếp lại mở toang? Tôi chạy vào bếp, vừa bật đèn lên thì thấy bà đang nằm bất tỉnh trên đất, xung quanh vương vãi nào rau, nào thịt. Tôi tá hỏa chạy lại gần, lay bà dậy. Bà chỉ khẽ cựa mình một cách yếu ớt. Đang không biết phải làm sao thì có bác tổ trưởng tới nhà thông báo họp tổ dân phố. Tôi chạy ra nhờ bác giúp đỡ, nhanh chóng đưa bà đi cấp cứu. Ngồi trên xe cứu thương, tôi hối hận không dứt. Nếu không chỉ vì mải chơi, để bà ở nhà một mình thì bà đã không bị ngã như vậy. Tôi lo sợ bà sẽ rời xa gia đình.

Một lúc sau, bố mẹ tôi đã có mặt ở bệnh viện. Mặt bố mẹ hiện rõ sự lo lắng. Bố hỏi tôi sao bà lại bị như vậy, bà bị thế lâu chưa. Tôi không biết phải trả lời như thế nào nữa. Nếu tôi ở nhà thì có lẽ đã phát hiện ra bà sớm hơn, thậm chí sẽ không xảy ra tình trạng như vật. Tất cả là do tôi.

Lát sau, bác sĩ thông báo tình trạng của bà đã ổn định, rất may không nguy hiểm đến tính mạng. Tôi thở phào vì bà vẫn không sao. Nhưng hơn hết, tôi vẫn hối hận vì đã để bà một mình. Tôi chạy ùa vào gặp bà. Bà đang nằm trên giường cấp cứu, khuôn mặt mệt mỏi và tái nhợt. Nhìn thấy thế, tôi chực khóc nấc lên. Bà nhẹ nhàng xoa đầu rồi hỏi tôi đã ăn cơm, tắm rửa hay chưa. Nghe đến đây, tôi không cầm được nước mắt mà òa khóc. Tôi rối rít xin lỗi bà, xin lỗi bố mẹ vì đã mải chơi không quan tâm tới nhà cửa. Những ngày sau, bà hồi phục rất nhanh. Cũng từ hôm đó, tôi còn không la cà chơi bóng tới tối như trước nữa. Thay vào đó, tôi về nhà thật sớm để cùng nấu cơm với bà.

Tới bây giờ, thời gian đã thấm thoát trôi qua gần 5 năm, bà vẫn còn sống cùng gia đình tôi nhưng mỗi lần trái gió trở trời, những vết thương trước đây lại khiến bà bị đau. Dù vậy bà không hề trách mắng lấy một lần mà luôn yêu thương, chăm sóc tôi. Điều đó khiến tôi luôn tự trách bản thân. Tôi tự nhủ sẽ không bao giờ ham vui, vô trách nhiệm như trước kia nữa.

Viết bài văn biểu cảm về con người, sự việc - mẫu 15

Đã là con người sống ở trên đời thì ai cũng từng mắc phải một vài sai lầm. Lúc ấy, có người sẽ dũng cảm đối diện và sửa sai nhưng cũng có cá nhân chối bỏ, thoái thác trách nhiệm. Song, sau tất cả, những lỗi lầm ấy cũng phần nào giúp con người trưởng thành và suy nghĩ chín chắn hơn. Đó chính là lời dạy bảo của thầy khi tôi phạm phải lỗi lầm vào năm lớp 6.

Từ nhỏ, tôi đã có năng khiếu học toán. Đến năm lớp 6, thầy chủ nhiệm của lớp là giáo viên dạy toán. Vì thế, thầy thường giao rất nhiều bài tập nâng cao. Thấy tôi tiếp thu tốt, thầy quý tôi lắm. Tôi cũng nhận ra điều đó nên tỏ ra tự hào với đám bạn. Nhưng dần dần, tự hào trong tôi chuyển thành tự kiêu và tự phụ. Tôi cho rằng bản thân mình giỏi, trí nhớ tốt, không cần phải ôn luyện lại những kiến thức đã. Dần dà, kiến thức nền ngày càng rời rạc. Cho đến khi có buổi kiểm tra, sau khi nhận đề từ tay thầy, tôi cảm thấy đắc thắng, nghĩ thế nào bản thân cũng lại được điểm cao. Tuy nhiên, nhìn những dạng bài quen thuộc, tôi lại chẳng thể làm nổi. Vì không ôn tập, hệ thống lại kiến thức nên tôi không nhớ rõ lí thuyết và cách giải. Và rồi, tôi quyết định gian lận để hoàn thành bài kiểm tra. Vừa kịp nhìn thấy công thức trong sách thì lúc đó, tôi bị thầy phát hiện. Thầy chỉ nhìn tôi buồn rầu và nhắc tôi cất sách đi. Cả người tôi như chết điếng. Tôi đã xem được công thức nhưng lại gây thất vọng với chính người tin tưởng mình nhất. Tự nhiên, tôi cảm thấy hối hận vô cùng. Hối hận vì đã chủ quan không ôn bài, hối hận vì tính tự phụ của bản thân. Thấy thời gian sắp hết, tôi quyết định tiếp tục hoàn thành nốt bài kiểm tra. Đến lúc lên nộp bài, tôi xấu hổ tới mức không dám nhìn thẳng mặt thầy. Thầy cũng không hỏi han cười nói với tôi như mọi khi. Chắc có lẽ thầy đang buồn lòng về tôi lắm.

Ngày trả bài, như thường lệ tôi vẫn được điểm cao. Nhưng tôi không cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc nữa. Cuối buổi học hôm đó, tôi lên tìm gặp thầy để thú nhận và nói lời xin lỗi vì đã gian lận. Thầy chỉ nhẹ nhàng vỗ vai, dặn dò tôi đôi lời.

Kể từ ngày hôm đó, tôi luôn cố gắng thực hiện đúng như lời thầy dặn. Tôi không còn chủ quan, tự phụ về bản thân mình nữa. Thay vào đó, tôi luôn cố gắng chăm chỉ, cẩn thận và trung thực hơn.

Xem thêm các bài viết Tập làm văn lớp 7 hay khác: