SBT Ngữ văn 9 Cánh diều Bài tập nói và nghe trang 23 Tập 2
Haylamdo biên soạn và sưu tầm lời giải sách bài tập Ngữ Văn 9 Bài tập nói và nghe trang 23 Tập 2 sách Cánh diều hay nhất, ngắn gọn sẽ giúp học sinh lớp 9 dễ dàng làm bài tập trong SBT Văn 9.
Giải SBT Ngữ văn 9 Cánh diều Bài tập nói và nghe trang 23 Tập 2
Trả lời:
Tham khảo:
Xin chào các bạn! Sau khi nghe bài phát biểu của các bạn về đề tài: “Trong bài thơ “Quê hương", nhà thơ Tế Hanh đã sử dụng những hình ảnh so sánh đẹp, bay bổng, đồng thời cũng sử dụng biện pháp nhân hoá một cách độc đáo để thổi linh hồn vào sự vật, khiến cho sự vật có một vẻ đẹp và ý nghĩa bất ngờ.”. Tôi nhận thấy, tính thuyết phục trong ý kiến phát biểu của các bạn về bài thơ "Quê hương" của nhà thơ Tế Hanh rất rõ ràng và mạnh mẽ. Dưới đây là phân tích về tính thuyết phục trong ý kiến này:
Thứ nhất, sử dụng hình ảnh so sánh và biện pháp nhân hoá: Bạn đã nhận định rằng nhà thơ Tế Hanh sử dụng những hình ảnh so sánh đẹp, bay bổng để mô tả quê hương, cùng với việc sử dụng biện pháp nhân hoá độc đáo để thổi linh hồn vào các sự vật. Điều này giúp tạo ra một không gian thơ mộng, khơi dậy sự tưởng tượng, làm cho người đọc cảm nhận được vẻ đẹp và ý nghĩa không ngờ của quê hương qua góc nhìn mới mẻ và sáng tạo.
Thứ hai, vẻ đẹp và ý nghĩa bất ngờ: Bạn đã chỉ ra rằng việc sử dụng hình ảnh so sánh đẹp và biện pháp nhân hoá độc đáo không chỉ làm tôn vinh vẻ đẹp của quê hương mà còn giúp thổi linh hồn, ý nghĩa đặc biệt vào từng sự vật, cảnh vật. Điều này tạo ra một sự kỳ diệu, bất ngờ khi người đọc khám phá ra những chi tiết, ý nghĩa ẩn sau mỗi hình ảnh và mỗi nhân hoá, tạo nên một trải nghiệm đặc biệt, sâu sắc về quê hương.
Với việc phân tích chi tiết về việc sử dụng hình ảnh, biện pháp nhân hoá và nhấn mạnh vào vẻ đẹp, ý nghĩa bất ngờ được thể hiện trong bài thơ, ý kiến của bạn đã truyền đạt một cách rõ ràng và thuyết phục về sự tinh tế, sáng tạo và phong phú trong việc mô tả quê hương trong bài thơ "Quê hương" của nhà thơ Tế Hanh.
BẾN ĐÒ XUÂN ĐẦU TRẠI
(Trại đầu xuân độ)
Phiên âm:
Độ đầu xuân thảo lục như yên,
Xuân vũ thiêm lại thuỷ phách thiên.
Dã kính hoang lương hành khách thiểu,
Cô châu trấn nhật các sa miên.
Dịch nghĩa:
Đầu bến cỏ xuân xanh lục như khói (như mây),
Lại thêm trời mưa xuân nước vỗ ngang trời.
Đường ngoài nội vắng teo ít người đi,
Thuyền mồ côi suốt ngày gác đầu lên bãi mà ngủ.
Dịch thơ:
Cỏ xuân đầu bến biếc như mây,
Thêm lại mưa xuân trời nước đầy.
Đường nội vắng teo hành khách ít
Thuyền côi gác bãi ngủ thâu ngày.
(Nguyễn Trãi, Toàn tập, NXB Khoa học xã hội, Hà Nội, 1976)
Trả lời:
Tham khảo:
Xin chào các bạn! Sau khi nghe bài thơ “Bến đò xuân đầu trại” chúng ta thấy có nhiều hình ảnh thơ gần gũi với khổ thơ đầu của bài thơ “Chiều xuân” của Anh Thơ.
Thiên nhiên, cái nôi lớn của bí ẩn, luôn thay đổi vẻ đẹp theo thời gian. Vẻ đẹp kì diệu này không thể nào diễn đạt hết bằng lời. Đã có bao thơ, ca khúc được sáng tác để tả vẻ đẹp của thiên nhiên. Người nông dân, người lãnh đạo đất nước, tất cả đều bị cuốn hút bởi thiên nhiên và họ cảm thấy hòa mình vào vẻ đẹp tuyệt vời ấy.
Thiên nhiên là nguồn cảm hứng cho nghệ sĩ. Từ bức tranh của nông dân đơn giản đến người trị vì đất nước, tất cả đều đắm chìm trong vẻ đẹp tự nhiên, khám phá những điều kỳ diệu của nó.
Cảnh thiên nhiên trong thơ cổ điển luôn sống động, đẹp đẽ và trữ tình. Người viết chỉ cần một vài nét vẽ, nhưng đã tạo ra những đường nét uyển chuyển, gợi cảm. Điều này khiến tâm hồn độc giả phải rung động trước vẻ đẹp trong thơ, với những nhận định tinh tế, sâu sắc và chân thực từ các nhà thơ. Trong đó, tác phẩm của Nguyễn Trãi nổi bật.
Đọc bài thơ của ông, chúng ta cảm nhận được tâm hồn nhà thơ:
Cỏ xanh như khói bến xuân tươi,
Lại có mưa xuân nước vỗ trời.
Đường đồng quạnh quẽ thưa vắng khách,
Con đò gối bãi suốt ngày ngơi.
(Bến đò xuân đầu trại - Nguyễn Trãi)
Thiên nhiên ở đây là mùa xuân tại quê hương của Nguyễn Trãi. Mùa xuân tràn ngập vẻ đẹp: cỏ xanh tươi như làn khói lam nhẹ nhàng trên bến đò. Khung cảnh huyền bí này có những hạt mưa xuân bay nhẹ, như lơ lửng ngang trời.
Câu thơ đẹp nhưng cảm giác cô độc, hư vô xen giữa cảnh đẹp tươi tắn của mùa xuân. Tại sao Nguyễn Trãi chỉ miêu tả cảnh quạnh quẽ, vắng vẻ trên con đường nhỏ? Tại sao ông không tả sự tấp nập của những người dân về làng sau buổi chợ? Sao ông chỉ chú ý đến con đò nằm trên bãi cát, trong khi nhiều cảnh đẹp khác ông bỏ qua?
Đó chính là sự hiện thực của tâm hồn Nguyễn Trãi, người lính trung hiếu, dành tâm trí cho dân tộc, nhưng ghét sự hối hả, ông rút về quê hương, sống những năm tháng cuối đời trong cảnh thiên nhiên tươi đẹp.
Cô đơn và lẻ loi giữa thời đại ông sống, không người tri kỷ, ông làm bạn với thiên nhiên, hòa mình với thiên nhiên, cảm nhận vẻ tươi sáng của thiên nhiên để sáng tác ra những tác phẩm xuất sắc, trữ tình và bất hủ. Tâm sự của ông đã giúp chúng ta hiểu rõ hơn về ông, tìm thấy sự đồng cảm với ông, và nhìn nhận khác hơn về tình cảm của ông.
Điều này giúp chúng ta trân trọng hơn những đóng góp của Nguyễn Trãi, phần nào hiểu rõ nỗi cô đơn, lạnh lẽo mà con người trải qua. Đây là đặc trưng của văn thơ Nguyễn Trãi, với phong cách “tả cảnh ngụ tình” thường thấy trong văn thơ cổ điển thời phong kiến.
Lời giải sách bài tập Ngữ Văn 9 Bài 7: Thơ tám chữ và thơ tự do hay khác: