Soạn bài Chương trình địa phương (phần Văn) ngắn nhất
Soạn bài Chương trình địa phương (phần Văn)
Câu 1 (trang 141 sgk Văn 8 Tập 1):
Một số nhà văn ở Hà Nội mà em biết
Họ tên | Bút danh (nếu có) | Năm sinh - Năm mất | Tác phẩm chính |
Nguyễn Đình Thi | 1924 – 2003 | Bên bờ sông Lô (truyện), Bài thơ Hắc Hải (thơ),… | |
Nguyễn Tuân | 1910 – 1987 | Vang bóng một thời , Sông Đà,… | |
Nguyễn Sen | Tô Hoài | 1920 - 2014 | Dế Mèn phiêu lưu kí, Miền tây,.. |
Câu 2 (trang 141 sgk Văn 8 Tập 1): Sưu tầm
Có những sớm Hà Nội còn mơ màng chìm trong giấc ngủ, người đi ngoài đường đánh thức nhau với những thanh âm vui tai lạ mắt. Có những buổi trưa nắng vàng óng ả, len mình khe khẽ qua ô cửa sổ những mái nhà nằm san sát bên nhau. Rồi những buổi chiều tà, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ ven hồ Tây, trai gái vẫn thường tâm tình bên nhau nhiều hơn một chút.
Hà Nội vốn đằm thắm dịu dàng, như thiếu nữ vào độ tuổi đang yêu, cứ muốn người ta ngắm nhìn mãi, say mê rồi ngẩn ngơ khờ dại. Hà Nội đẹp và bình dị, đáng yêu và mơ màng, giống như một thứ tình yêu không dễ để gọi tên, chỉ biết ngắm nhìn, trân trọng và nâng niu.
Những ai đó đã từng ghé qua, dừng chân lâu lại hơn một chút chắc hẳn vẫn còn vương vấn cái dư vị nồng nàn của Hà Nội. Sớm ngày bị đánh thức bởi những âm thanh quen thuộc, trên loa phát thanh vang lên những giai điệu ngọt ngào, sâu lắng về những bản tình ca dành riêng cho Hà Nội. Hay là những ngày trời trở gió, lang thang ven hồ, nhìn ngắm đời say mê lạ.
Chẳng thế mà đến những con đường, tên phố cũng được lưu. Đi qua Điện Biên Phủ dát vàng ánh điện, thấy trong mờ ảo cả những thổn thức dành riêng cho miền Thủ Đô yêu dấu. Những hàng cây bên đường Kim Mã trải dài, hoan ca trong gió mùa se sẽ gọi. Rồi ba mươi sáu phố phường, những hàng Bông, hàng Mã, hàng Bài hay hàng Lược… cứ thân thương mà đi vào trong tâm khảm.
Những ngày này Thủ Đô mừng thêm tuổi mới, nhớ về lịch sử rồng thiêng hào hùng dân tộc. Những ngày này đi trên khắp phố phường Hà Nội chỉ đển ngắm nhìn, để lưu giữ rồi để yêu thương. Nhớ rằng chúng ta có một Hà Nội đáng yêu nhường ấy, người ở lâu vốn đã coi thân thuộc như là nhà, người mới dừng chân ghé lại cũng say lòng chếnh choáng, tình và người nơi đây cứ ngày một nhiều thêm, ấm lòng cả những ngày chuyển sang mùa rét mướt.
Chẳng vậy mà, lữ khách muốn xa Hà Nội phải lưu luyến gọi tên: "Hà Nội, sao đáng yêu đến thế"!